Đà Lạt không chỉ cho tôi nhiều kỷ niệm đẹp mà còn là nơi tôi đã đồng hành cùng với nhiều bà con dân oan. Tôi cũng đã thay mặt họ gửi những bức tâm thư, những lá đơn kêu cứu tới ông thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, cho tới giám đốc công an tỉnh Lâm Đồng, một số vụ cũng cho ra kết quả.
Ngày hôm qua, mấy nông dân trồng hoa ở Đà Lạt lại gọi điện rủ tôi tới nhà họ tâm sự, nhưng có thể rất lâu nữa tôi mới dám quay lại. Thậm chí, tôi còn không dám nhắc tên của những người nông dân xấu số này.
Vì sao vậy?
Họ là 80 hộ dân nghèo tới tiểu khu 152 - Xuân Thành - Xuân Thọ - Đà Lạt sản xuất ổn định từ năm 1990, trồng hoa và có ý thức bảo vệ rừng. Tuy nhiên, gần chục năm trở lại đây một số kẻ cấu kết với xã hội đen, quan chức đến chặt hạ rừng thông, tấn công và làm hại họ.
Đơn cử như ông Huỳnh Bồng (tổ 47, Đồi Dã Chiến, P.11, TP Đà Lạt) năm 2008 tới lấn chiếm một vạt đồi thuộc lô A1 khoảnh 3, TK 153 diện tích 1.500 m2 để trồng cà phê.
Năm 2012, một số người dân can đảm làm đơn tố cáo Huỳnh Bồng, và sau đó, suốt từ năm 2012 cho tới nay, trang trại của những người nông dân đã bị bịt lối đi, nửa đêm xã hội đen lẻn vào chặt hạ gần hết hoa, bị đổ rác thải, chất độc xuống hồ làm cho họ không có nước tưới tiêu, công cụ lao động bị đập phá, họ phải vay mượn khắp nơi để trả nợ, tái đầu tư, đến bây giờ cũng không cầm cự được, họ và người thân luôn phải sống trong nỗi lo sợ là sẽ bị trả thù.
Trong khi đó, năm 2012 ủy ban nhân dân thành phố Đà Lạt đã có quyết định xử phạt vi phạm hành chính, yêu cầu ông Huỳnh Bồng tự giải tỏa, khôi phục hiện trạng ban đầu… tuy nhiên cho đến nay diện tích lấn chiếm, bành trướng của ông này còn nhiều hơn trước, ông còn rủ thêm chúng bạn đến phá rừng.
Bức hình có con thiên nga được tôi chụp cách đây vài tháng, nằm cạnh đám đất mà Huỳnh Bồng lấn chiếm, người dân cho biết đó là biệt phủ đang xây của sếp Lai - Trưởng phòng CSGT Công an tỉnh Lâm Đồng, hy vọng thanh tra chính phủ sẽ vào cuộc.
Những nông dân xấu số đã bày tỏ niềm đau xót, “bảo vệ rừng không được còn bị trả thù”, không còn đường sống, họ cho biết sẽ kháng cự quyết liệt. Không còn khả năng trả nợ, không còn tiền đóng học cho con, rất có thể máu và nước mắt sẽ đổ nhiều hơn trước, còn khủng khiếp hơn vụ Đoàn Văn Vươn, Đặng Văn Hiến…
Tôi ngủ ở nhà một trong những người nông dân này, nhà có mấy đứa con gái mới lớn phải chen nhau trong một chiếc giường bé cỏn con, nhà vệ sinh vẫn còn là chuồng xí. Hy vọng phía chính quyền sẽ giải quyết triệt để, đừng để Đà Lạt có một Festival đẫm máu, đừng để sau rừng thông sẽ là những xác người, những ông vua con như Huỳnh Bồng phải bị xử lý!
P.S.: Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nếu chưa thể làm điều gì đó lớn lao thay đổi dân tộc thì hãy cố gắng giúp đỡ những thân phận yếu thế, cụ thể này.
Đỗ Cao Cường