Vũ Hán và 9 triệu nỗi đau

Một bài báo của Nhật báo cuối tuần miền Nam TQ rất chân thật và cảm động về những đau thương vô bờ bến ở tâm dịch Vũ Hán. Tôi lược dịch và xin giới thiệu cho các bạn cùng đọc. Dưới dịch bệnh, sự sống và cái chết đột nhiên trở nên không có mấy ý nghĩa nữa. Một luật sư mất cha ở tuổi 70. Trước khi qua đời, cha anh được xe cứu thương kéo đến nhiều bệnh viện. Nhưng ông không có giường bệnh tiếp nhận. Ông đến một nơi để khám và tiêm thuốc. Hai ngày sau ông lại được đưa đến một nơi khác và tiêm thuốc khác. Những gì tối thiểu cho một người bệnh không còn nữa. Anh khóc một cách buồn bã trong cuộc gọi với Wang Jing. Source: fb.com/anhthianna/posts/2932813140131517
Một bài báo của Nhật báo cuối tuần miền Nam TQ rất chân thật và cảm động về những đau thương vô bờ bến ở tâm dịch Vũ Hán. Tôi lược dịch và xin giới thiệu cho các bạn cùng đọc.


Nỗi đau như cắm vào một lưỡi dao


Ngày 9/2/2020, ta có thể thấy các nhân viên y tế cực kỳ bận rộn ở Vũ Hán. Ở giai đoạn này, các vấn đề tâm lý của họ chưa xuất hiện, mà vấn đề lớn nhất mà họ gặp là quá tải.

Nhưng chỉ trong một tháng vừa rồi, có thể thấy những giọng nói của người Vũ Hán hòa lẫn với tiếng thở dài, chán nản, lo lắng và hoảng loạn. Các cuộc gọi của họ ở mọi hướng. Ít nhất mười đường dây nóng và hàng ngàn nhân viên tư vấn cung cấp cho họ hỗ trợ tâm lý.

Mỗi ngày, Wang Jing trả lời 37 cuộc gọi. Một nhà tâm lý trị liệu có kinh nghiệm như cô có thể đánh giá tình trạng bên trong của ai đó từ giọng nói. Trong tiếng khóc nức nở của một một cô gái, Wang Jing nghe nói rằng cô đã mắc virus tại quê nhà Sơn Tây. Trong khi bạn trai của cô ở lại Vũ Hán bị sốt 39 độ. Anh vẫn kiên nhẫn tới bệnh viện Xiehe để chờ xếp hàng khám bệnh, Vườn Wansong nơi họ sống không xa chợ hải sản Nam Trung Quốc và chỉ cách bệnh viện Xiehe một nửa điểm dừng xe bus. Trong những ngày mưa ở Vũ Hán, Wang Jing nghe thấy sự lo lắng và tuyệt vọng qua điện thoại của người gọi cho cô.

Đôi khi, một số âm thanh bị tê liệt. tư vấn cộng đồng Pan Lan đã nhận được nhiều cuộc gọi như vậy và lúc đầu rất bình tĩnh, nhưng khi nghe tư vấn bắt đầu trò chuyện, họ sẽ lập tức ngắt lời - "Bạn hãy lắng nghe tôi trước" và khóc . Có thể nước mắt là một phước lành trong giai đoạn đặc biệt này, "khóc là một sự giải thoát."

Một cô hầu bàn trung niên ở lại trong một khách sạn phục vụ công nhân xây dựng tại bệnh viện Núi Thần Lửa. Cô đã không trở về nhà để đoàn tụ với gia đình. Vài ngày sau, cô bị sốt, ho và chóng mặt và trở thành người nghi nhiễm. Vì quá tải, cô phải chờ rất lâu các xét nghiệm axit nucleic và có giường điều trị hay không. Cô bị cô lập trong một ngôi nhà cho thuê. Vào buổi tối, Wang Jing nhận được cuộc gọi của cô. Đó là một giọng nói "yếu đuối, cô đơn và rất tuyệt vọng". Wang Jing hứa sẽ gọi cho cô mỗi ngày bằng một số máy cá nhân để hỏi thăm cô - thứ mà cô gọi là "thỏa thuận sinh tử". Hỗ trợ tâm lý một lần như vậy chủ yếu là mười đến hai mươi phút, và liên lạc riêng tư là rất hiếm. Sau khi nói chuyện được một tuần, cô hầu bàn dần dần bớt sốt, đỡ hơn và có thể ra ngoài mua thuốc và ăn.

Người dân ở Vũ Hán thích nói: "Thật khó chịu." Học giả Yi Zhongtian đã từng viết rằng đây là câu thần chú của người Vũ Hán. Bất kể họ muốn bày tỏ sự bất mãn thực sự hay đổ lỗi hạnh phúc, họ luôn nói câu này.Nhưng trong hơn một tháng sau khi thành phố bị đóng cửa, chín triệu người Vũ Hán bị bỏ lại đã cho thấy sự kiềm chế rất lớn. Nhà tâm lý học Lu Lin, người quê Vũ Hán nói rằng văn hóa thị trường của Vũ Hán rất linh hoạt, lạc quan và khoan dung. Mặc dù mọi người đều tức giận và buồn bã, nhưng vẫn không có sự hỗn loạn, "người dân của chúng tôi là những người rất tốt”

Một phóng viên trẻ từ một đài truyền hình địa phương ở Vũ Hán phải chạy đến bệnh viện mỗi ngày, thường là trên "bờ vực sụp đổ". Anh đã nhìn thấy một y tá khóc trong phòng bệnh vì bệnh nhân chưa chữa khỏi. "Đó là một phần của cuộc sống ở Tp này mỗi ngày." , anh nói.

Một nghiên cứu năm 2006 ghi nhận rằng 29% những người bị cô lập trong SARS cho thấy rối loạn căng thẳng sau chấn thương và 31% có triệu chứng trầm cảm. Một khảo sát tại Đài Loan chỉ ra rằng sau SARS, khoảng 9,2% người dân có cái nhìn bi quan hơn về cuộc sống và tỷ lệ mắc bệnh tâm thần là 11,7%.Trong một cuộc phỏng vấn với China News Agency, nhà văn Phương Phương nói rằng hầu hết mọi người ở Vũ Hán đều bị chấn thương trong tim, và cô định tự mình tìm kiếm sự giúp đỡ về mặt tâm lý.

Khi Vũ Hán hết phong tỏa trong tương lai, chắc chắn sẽ có nhiều người vui và buồn – vì cuối cùng mọi người cũng được tự do.Nhưng những người đã trải qua đau thương mất mát sẽ rất buồn. Chỉ có một gia đình trên đời. Chỉ có từng người mới biết rõ gia đình của mình. Bác sĩ đầu tiên, bác sĩ Lý Văn Lượng, người đã báo cáo dịch bệnh, đã khóc vô số lần. Bệnh nhân đã chết, nguồn lực của anh đã biến mất, và sức khỏe của anh đã cạn kiệt. Anh đã chết.

Một tình nguyện viên tâm lý ở quận Hồng Sơn là Xu Quin thực sự nhận ra ý nghĩa của điều này, khi thấy cái chết của những người xung quanh. Cô thấy rằng người Trung Quốc đã quen với việc thoát khỏi sự sống và cái chết, và hầu hết trong số họ không được chuẩn bị. "Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người ở Vũ Hán đã trải nghiệm điều đó và nước mắt của họ đang rơi; nhưng không có quá nhiều nước mắt bởi vì bạn vẫn phải sống." Cô nói "Những người thực sự hiểu nỗi đau này không thể chịu được khi chạm vào họ. Cứ như thể con dao vừa được cắm vào đó. Và bạn chắc chắn không thể rút con dao ra ngay lập tức."

"Chờ đợi mỗi ngày, khi nào nó sẽ xảy ra?"


Khi tin tức về việc đóng cửa được công bố, hầu hết người dân Vũ Hán vẫn ngủ. Vào lúc bốn giờ sáng ngày 23 tháng 1, đạo diễn phim Wang Qiming thức dậy sớm. Sau đó, anh ta đã ghi lại cảm xúc của mình: cơ thể trở nên nặng nề hơn, hơi thở trở nên nhanh hơn, "nơi phòng thủ cuối cùng trong trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ". Anh đánh thức người yêu, và cô hỏi trong hoảng loạn: "Đây có phải là ác mộng không?”

Bệnh viện Trung Nam của Xiao Nansong thuộc Đại học Vũ Hán đã lây lan ba tuần trước đó và một bệnh truyền nhiễm tương tự như SARS đã xuất hiện, thậm chí còn kinh khủng hơn hơn. Xiao là một nhà thần kinh học. Cuộc gọi đầu tiên anh nhận được là từ một đồng nghiệp trong bệnh viện sau khi người kia bị nhiễm bệnh, anh cảm thấy bị cô lập và bất lực.

Anh nói: "Vào thời điểm đó, mọi người đều rất bối rối. Tôi không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì và tôi thậm chí không nghĩ về điều đó. Chẳng mấy chốc họ sẽ thấy hàng chục và hàng trăm nhân viên y tế bị nhiễm bệnh. Tất cả các đồng nghiệp của chúng tôi, từng người một."

Một cô gái 23 tuổi, Zhang Zizheng, đã đến bệnh viện cùng mẹ. Cơn sốt đã quá lớn. Người mẹ bị ho và sốt, nhưng cô từ chối đi kiểm tra CT. Cô tin rằng mình "sẽ không dễ dàng bị bệnh." Ngay sau khi đóng cửa thành phố, cha cô bắt đầu ho. Bạn thân nhất của Zhang Zihuan là một y tá bệnh viện được chỉ định và cha mẹ cô đã bị nhiễm bệnh. Cảm giác bị bao vây này khiến hai cô gái trẻ cảm thấy họ đang phải chờ đợi mòn mỏi mỗi ngày. Họ không biết khi nào cuộc tấn công xảy ra, nó nghiêm trọng hay không nghiêm trọng đó, nhưng bạn không biết ngày nào sẽ chết."

Cô ấy miễn cưỡng không muốn đến nhà của người ông vào dịp Tết và nói: "Con có thể bị nhiễm bệnh, vì vậy con sợ sẽ lây cho mọi người." Mẹ cô nói "Năm mới , đừng nói những lời xúi quẩy." Ông nội nói: "Không sao đâu, đừng khóc." Nhưng ông bắt đầu khóc.

Vào ngày 23/1, Hiệp hội tư vấn tâm lý Hồ Bắc đã đưa ra đường dây nóng tâm lý miễn phí sớm nhất. Chủ tịch Xiao Jinsong nói rằng trong ba ngày đầu tiên, có hơn 100 cuộc gọi mỗi ngày và gần 60% là những người bình thường bị áp lực. "Tất cả các kênh thoát đã bị đóng, tàu điện ngầm, xe buýt và phà đã bị đóng cửa. Mọi người đều cảm thấy kinh khủng, như thể một thảm họa sắp xảy ra, như thể khoảnh khắc của sự sống và cái chết đã đến." Wang Jing, nói.

"Một số người cảm thấy bị bỏ rơi, một số người dự định ly hôn, một số người mắc các bệnh khác và không biết tìm ở đâu, một số người bị bệnh nặng không có thuốc. Các bệnh nhân tâm lý của Xiao Jinsong cũng đang phải đối mặt với tình trạng thiếu thuốc. Ông đề nghị một bệnh nhân trầm cảm giảm một nửa liều và sử dụng thuốc 7 ngày trong 14 ngày. Nếu không đủ, hãy giảm một nửa lần nữa. Hãy cố gắng vượt qua."

Một nhân viên cộng đồng cũng hoảng sợ không kém. Một người tên nói: "Tôi đặc biệt lo lắng vì còn con cái và gia đình tôi." Cô làm việc ở nơi nguy hiểm mỗi ngày. Cô sợ sẽ lây bệnh và gây rắc rối cho gia đình.

Những ngày đầu, Vũ Hán mưa hoài. Do lệnh phong tỏa, Li Xiang và người mẹ bị sốt của mình đã chạy hai chiếc xe đạp và chạy từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, xếp hàng chờ đợi, khóc và hét lên "Tôi không muốn chết". Một phụ nữ trung niên không thể nhập viện, và gia đình cô thậm chí còn mang một chiếc giường và đặt cô ấy bên cạnh quầy thanh toán để cho cô ngủ.

Lu Lin ban đầu nghĩ rằng việc đóng cửa thành phố sẽ chỉ kéo dài trong bảy ngày. Đến ngày thứ sáu, số lượng chẩn đoán được xác nhận vẫn còn tăng. Đây là giai đoạn khó khăn nhất đối với người Vũ Hán, và sự bất lực lớn nhất vì ca bệnh quá nhiều mà không có giường. Ngay cả đường dây nóng tâm lý, hầu hết các yêu cầu giúp đỡ là hết sức thực tế. Các nhà tâm lý học làm mọi thứ có thể để tìm một chiếc giường trong bệnh viện, bất kể mối quan hệ công khai hay riêng tư. "Một chiếc giường là một cuộc sống tại thời điểm này," Lulin nói.

Sau 12 ngày bị sốt cao, cha của Li Xiang đã chờ đợi trên giường. Trong thời gian này, người cha bị cô lập trong phòng ngủ một mình, và một chiếc ghế đẩu được đặt ở ngưỡng cửa. Khi bữa ăn đã sẵn sàng, anh ta đặt nó lên, và khi người đem cơm đi, anh ta lấy nó. Nhưng bà cụ 86 tuổi không nghe lời khuyên, luôn thức dậy vào giữa đêm, đến phòng của con trai và chạm vào trán để xem con có bị sốt không. Ngày sau khi con trai nhập viện, bà cũng bị sốt.

Zhang Menglin không thể ngủ cả đêm và luôn khóc. Cô tìm thấy một chiếc giường cho mẹ mình, được gọi là bệnh viện, cộng đồng và tình nguyện viên, đã gửi một Weibo, điền vào tất cả các đăng ký trợ giúp và nhận được kết quả chờ thông báo. Mặc dù giờ đây gia đình cô đã an bình, nhưng Zhang Menglin đã mô tả cảm giác của cô vào thời điểm đó: "Không có cách nào để tìm ra một lối thoát, đó là một ngõ cụt và không ai có thể giúp bạn."

Để giúp bệnh nhân tìm giường, Wang Jing đã gọi cho chính quyền các cấp, liên hệ với tất cả các kênh và vẫn không thể giải quyết. Cô tin rằng nếu có thêm giường bệnh, chắc chắn họ sẽ được sắp xếp, "họ thực sự bất lực". Nhưng cô không biết cách gọi điện thoại trả lời khi không làm gì được, và cô không thể đối mặt với điều này. "Đối mặt với một người cụ thể, và thảm họa này đã xảy ra với anh ta mà ta bất lực".

"Nỗi buồn là quyền của chúng ta"


Ngay cả ở Vũ Hán, những người nhiễm bệnh và không nhiễm bệnh dường như ở hai thế giới. Mẹ cô bị sốt cao và ho ra máu. Zhang Zihuan kêu cứu. Cô gọi cho cố vấn trường đại học ở Vũ Hán. "Sao không đến bệnh viện được chỉ định để kiểm tra à?" "Bệnh viện nào?" Không thể tìm ra bệnh viện có chỗ trống.

Vào một đêm mưa, cha mẹ của Zhang Ziyi lại vội vã đến bệnh viện. Cô thấy hai người bận áo mưa chạy và ngã gục xuống. Cô đã khóc cho đến khi khản đặc và nghĩ đến cái chết. Cô đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại để được tư vấn y tế, và từng gọi đến đường dây nóng tâm lý, nhưng không ai trả lời.

Cha mẹ vội vã về nhà , và kết quả CT cho thấy người mẹ không mắc bệnh. Ngay lúc đó, Zhang Zizhen thực sự cảm thấy "thư thái" - "Đột nhiên tôi cảm thấy bình tĩnh, thực sự bình tĩnh".

Sự lo lắng và hoang mang trước đó gần như khiến cô phát điên, giờ thì ổn rồi. Gia đình đã thảo luận rằng vì họ đã ở bên nhau rất nhiều ngày, họ sẽ không còn bị cách ly nữa và họ sẽ không đeo khẩu trang hoặc khử trùng tại nhà.

Tâm trạng của nhân viên y tế cũng rơi vào trạng thái bình tĩnh lạ lùng. Ban đầu, Xiao Jinsong nhận được bốn hoặc năm lời kêu gọi giúp đỡ của bác sĩ mỗi ngày. Khi dịch bệnh trở nên tồi tệ hơn, nó đã giảm. Ông phân tích rằng tất cả mọi người đều ở trong "thời kỳ kháng stress" và không có thời gian để làm sạch cảm xúc, hoặc họ chọn cách chịu đựng trong im lặng. Anh ta đặt "một đòn bẩy cứng" cho đồng nghiệp của mình rằng nếu có sự cố gì thì cần gọi cho nhau. Mọi người áp dụng và sau đó bình tĩnh trở lại.

Wang Jing nói rằng vấn đề lớn nhất đối với nhân viên y tế là mệt mỏi. Họ bị mắc kẹt trong quần áo bảo hộ trong một ngày. Sau một số ca, họ nằm trên mặt đất và ngủ thiếp đi. Một tình huống phổ biến đối với nhân viên cứu hộ tiền tuyến là sự xuất hiện của "chấn thương thay thế" - chứng kiến sự đau khổ của người khác, đồng cảm và coi chấn thương của người khác là của chính họ. Xiao Jinsong đã từng cung cấp tư vấn tâm lý cho các nhân viên cứu trợ ở Tứ Xuyên. Trong cuộc giải cứu, mọi người vẫn sống và khỏe mạnh, và trở lại quân đội sau khi kết thúc.

Một y tá trải qua cái chết của cha mẹ cô cho Xiao Jinsong biết: "Nỗi đau của cô thật không thể kể xiết, nó giống như nhìn người thân yêu của bạn chết trong vòng tay của bạn."

Cô y tá tiếp tục làm việc, duy trì "giai đoạn kháng cự" của phản ứng căng thẳng chấn thương - ở giai đoạn này, các dây thần kinh giao cảm ở trạng thái phấn khích, và họ vẫn có thể cống hiến hết mình để làm việc "bị che giấu trong một nguyên nhân cao cả,và dường như không có sức để buồn". Nếu bạn bước vào giai đoạn tiếp theo, "giai đoạn kiệt sức", một trải nghiệm đau thương sẽ xuất hiện.

Xiao Jinsong hỏi cô y tá có sẵn sàng về nhà và nghỉ ngơi không. Cô ấy nói rằng sau khi về nhà, đối diện với ngôi nhà và những thứ mà bố mẹ cô ấy sử dụng, cô sẽ không biết phải làm gì. Thà cô đi làm cô sẽ quên mọi việc và thấy mình có ích.

Xiao Jinsong nói: "Nỗi buồn là quyền của chúng tôi và nỗi buồn là sự giải phóng cảm xúc của việc chữa lành chấn thương tâm lý. Chúng tôi phải khóc và trút cảm xúc." "Chúng tôi phải học cách thể hiện cảm xúc bình thường như mọi người, ngay cả khi chúng tôi nghĩ rằng đó là những cảm xúc tiêu cực. Hãy để nó thoát ra, nó thực sự có ý nghĩa."

Vào tối ngày 6 tháng 2, tin tức về nỗ lực cấp cứu bất thành và cái chết của bác sĩ Lý Văn Lượng tới, các đồng nghiệp là bác sĩ của Xiao Jingsong hoàn toàn "im lặng". Vì bầu không khí quá chán nản, các thành viên của nhóm hướng dẫn tâm lý nhân viên lặng lẽ hỏi anh: Em phải làm sao? Xiao Jinsong nói trong nhóm: chúng ta hãy đau buồn, hãy để chúng ta trút giận.

Im lặng là một cách để các bác sĩ trút giận. "Tôi muốn nói, nhưng tôi sợ gây thêm rắc rối." Xiao Jinsong nói. "Các nhân viên y tế là một nhóm người như vậy. Khi họ bất bình, mọi người sẽ chịu đựng như thế này. Chúng tôi là nhân viên y tế. Không muốn ảnh hưởng đến một nhiều người. "

Nỗi đau buồn chỉ trong một đêm. Ngày hôm sau, cả nhóm hoạt động như thường lệ, "nói về công việc, nói về điều gì đó tích cực."

"Đừng coi họ là bệnh nhân"


Những ý nghĩ tìm kiếm cái chết đến vào một số thời điểm cực đoan. Sau khi mẹ của Zhang Ziyhen được chẩn đoán, bệnh viện đã yêu cầu cô về nhà và cách ly, "Tôi cảm thấy như mình đang để mẹ mình chết ở nhà. Mẹ tôi bị sốt trong chín ngày. Bà không muốn uống thuốc. Bà nói bà muốn chết. Thật nhàm chán khi phải sống." Zhang Zizhen đã không thể nói gì, và cha anh không nói, giống như họ đã quen với mọi thứ.

Trong dịch SARS năm 2003, một bệnh nhân nam gần 50 tuổi đã treo cổ tự tử trong phòng tắm sau khi bệnh viện đóng cửa. "Mọi người có thể tự tử nếu họ quá tuyệt vọng, hoặc họ có thể sử dụng một loại" mặc khải kịp thời "để bảo vệ chống lại cảm giác tuyệt vọng này." Yu Lingna, một cố vấn tâm lý, nói.

Vào chiều ngày 30 tháng 1, giám đốc bộ phận nhiễm trùng đã yêu cầu Xiao Jinsong giúp đỡ, vì một bệnh nhân đã hét lên rằng anh ta sẽ tự tử. Xiao Jinsong mặc quần áo bảo hộ và vào phòng cấp cứu. Bệnh nhân rất phấn khích đến nỗi cô phải vật lộn với mũi tiêm và cánh tay bị sưng. Cô không biết mình bị bệnh và lây bệnh cho bố mẹ, chồng và đứa con sáu tháng tuổi. Cô cảm thấy mình là một tội nhân trong gia đình và không có ý nghĩa gì để sống.

"Cảm giác đó rất khó chịu. Cô không cần nói. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy như vậy." Xiao Jinsong nói.

Cô không dám liên lạc với gia đình. Xiao Jinsong đã thuyết phục cô liên lạc với người thân và bạn học để có được sự ủng hộ về mặt tình cảm cho cô. Xiao Jinsong nói với cô: "Bạn không phải là tội nhân, bạn và gia đình bạn là nạn nhân. Dù bạn mang tiếng là người truyền bệnh, nhưng thực ra chúng ta đều là nạn nhân của dịch bệnh này."

Nhưng Xiao Jinsong cũng than thở rằng có "quá nhiều" người nhiễm bệnh đã bị gia đình họ đổ lỗi và phàn nàn.

Cảm giác tội lỗi có thể gây khó khăn cho việc chữa lành chấn thương tâm lý của một người. Zhu Zhuohong, Tổng thư ký Ủy ban đặc biệt về dịch vụ tâm lý xã hội của Hiệp hội phòng chống thiên tai Trung Quốc, đã hỗ trợ tâm lý trong ba năm sau trận động đất ở Tứ Xuyên. Tôi thấy một người vợ liên tục nhớ lại rằng chồng mình sẽ hôn trước khi cô ấy rời đi. Khi vào núi, anh bị một hòn đá lớn đâm chết. Cô từ lâu đã nhớ đến nụ hôn chưa được thỏa thuận, "Nếu bạn cảm thấy có lỗi, bạn sẽ tự trách mình, và thậm chí làm tổn thương chính mình hoặc tự tử."

Trận động đất là một thảm họa tự nhiên bất ngờ và căn bệnh này dần ăn mòn cơ thể con người. Một khi người thân được chẩn đoán, các thành viên trong gia đình có thể bị vướng mắc và muốn tiếp cận nhưng không dám đến gần. Yu Lingna nói với: "Nỗi đau này có thể là một chấn thương tâm lý đặc biệt đối với các bệnh truyền nhiễm cộng đồng, và nó có thể là một chấn thương rất phức tạp."

"70% công việc của chúng tôi là giải quyết các vấn đề tâm lý,giám đốc một bệnh viện cabin, nói với Xiao Jinsong. Trong một bệnh viện được chỉ định khác cho bệnh nhân nặng, một ông già khăng khăng rời khỏi bệnh viện, từ chối hợp tác và xé quần áo bảo hộ của y tá, và cảnh sát đã đến. Một bác sĩ bước tới để xoa dịu anh ta và chỉ biết sau khi trò chuyện rằng ông lão có triệu chứng sớm của chứng mất trí và chức năng nhận thức của anh ta đã bị suy giảm. Sau khi hòa thuận được một lúc, người già và y tá trở nên quen thuộc và dần cảm thấy an toàn."

Bác sĩ đã hỏi Xiao Jinsong, "Vậy có đúng không?" Xiao Jinsong nói với anh ta: "Phản ứng của bệnh nhân là đúng."

Pan Lan nhận được lời kêu cứu từ CDC. Các bệnh nhân trong khu cách ly đã gầm lên, khóc lóc và hét lên: "Tôi không muốn sống." Mặc dù bệnh viện đã phát một tập tài liệu để giải quyết các vấn đề tâm lý, nhưng nó không hữu ích trong các tình huống khẩn cấp, "Bạn có nghĩ ai đó đang trong tâm trạng thất thường có coi tài liệu làm gi không?"

Pan Lan dạy bác sĩ nắm tay bệnh nhân và nói với anh ta: Chúng tôi sẽ đứng lên và vượt qua. "Hãy nghĩ về họ như những người bình thường, đừng coi họ là bệnh nhân." Pan Lan nói, "Câu này hữu ích hơn bất kỳ phương pháp và kỹ năng nào."

"Hãy cho anh ấy một kết thúc có hậu, nếu không anh ấy sẽ không bao giờ vượt qua"


Dưới dịch bệnh, sự sống và cái chết đột nhiên trở nên không có mấy ý nghĩa nữa. Một luật sư mất cha ở tuổi 70. Trước khi qua đời, cha anh được xe cứu thương kéo đến nhiều bệnh viện. Nhưng ông không có giường bệnh tiếp nhận. Ông đến một nơi để khám và tiêm thuốc. Hai ngày sau ông lại được đưa đến một nơi khác và tiêm thuốc khác. Những gì tối thiểu cho một người bệnh không còn nữa. Anh khóc một cách buồn bã trong cuộc gọi với Wang Jing.

Trong thời kỳ đặc biệt này, xác chết không thể để trong nhà tang lễ, nó phải được hỏa táng ngay tại chỗ. Wang Jing nói rằng điều này sẽ để lại chấn thương cho gia đình luật sư và cần phải làm một điều quan trọng. Đó là khi dịch bệnh qua đi, cô đề nghị anh lấy tro cốt của cha mình và đưa về quê nhà làm một đám tang đàng hoàng, "Nếu không bạn sẽ không bao giờ vượt qua nỗi đau mất cha."

Phải làm gì đó để vượt qua nỗi đau mất thân nhân và có nhà mất cả mấy người một lúc trong thời điểm nàu. Điều đau đớn nhất là những người này có thể có nỗi buồn chấn thương nặng, trầm cảm sau chấn thương và nguy cơ tự tử."

Một người bạn của Pan Lan đã nhờ cô giúp đỡ - cha cô ở tuổi sáu mươi bị nhiễm bệnh và đến bệnh viện thở bằng máy thở. Pan Lan thở phào nhẹ nhõm. Cô gọi lại ba ngày sau đó, và bạn cô nói rằng cha cô ấy đã chết ngay đêm sau đó. Cô nói "Khi bố tôi lâm chung, tôi thậm chí không thể chạm vào ông. Điều duy nhất tôi có thể làm là quỳ xuống đất và gãi đầu." Cúp điện thoại, Pan Lan khóc.

Một cặp vợ chồng trẻ có 2 con sinh đôi mười tuổi, và chồng cô đã chết vì viêm phổi vương miện mới. Người vợ tự nhốt mình, ở sau cánh cửa đóng kín và không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào từ người thân hoặc bạn bè. Giám đốc của liên đoàn phụ nữ đã tìm thấy Xi Quin và nhờ cô giúp đỡ. Ji Quin trả lời: chứng tự kỷ của cô bây giờ là sự bảo vệ tốt nhất cho bản thân, hãy gửi thức ăn ngon tới và giữ cho các con cô ấy vui vẻ và "hãy để cô ấy ở lại thế giới của mình một thời gian."

Lu Lin nhìn thấy nhiều người ở Tứ Xuyên, và chấn thương bắt đầu nổi lên chỉ một tháng sau trận động đất. Một người nào đó rời Tứ Xuyên và đi lang thang, những người khác nhìn thấy sự sống và cái chết, và thật khó để có được cảm giác an toàn.

Ở một mức độ nhất định, Zhang Zihuan đã may mắn. Mẹ cô giảm sốt và tinh thần cô được cải thiện. Cộng đồng đã sắp xếp cho cô đến khách sạn để cách ly. Nhưng điều gì đó về cô gái này đã bị thay đổi mãi mãi - cô thấy rằng lẽ thường mà cô từng biết trong quá khứ đã hết, "Hóa ra kiếp trước của bạn rất mong manh."

Trong vài ngày đầu tiên, cô đã nghĩ rằng mình có thể đến đài truyền hình yêu thích để thực tập sau khi đóng cửa thành phố, "vẫn nghĩ về nhu cầu" tương lai "cao như vậy". Nhưng rồi mọi nếp sống của cô thay đổi, cô không thiết gì nữa. Cô không gội đầu hay tắm. Khi cha ấy làm một bữa ăn, cô ấy ăn một chút. Zhang Zichen cảm thấy rằng mình không còn là "người bình thường".

Tolstoy viết "cuộc sống đặt cái chết đằng sau tâm trí của bạn và rằng bạn luôn nhận thức được cuộc sống mà mọi người đang tiến tới cái chết, là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau."

Vì yêu cầu giúp đỡ trực tuyến, một phóng viên đã phỏng vấn Zhang Zihuan và hỏi liệu cô ấy có cần giúp đỡ không. Cô trả lời: Tôi hy vọng bạn quan tâm nhiều hơn đến những người cần hơn - "Những người không thể truy cập Internet, không có mối quan hệ, không có xe hơi, không có nhà, không có người thân và không có gì bảo đảm. Họ làm gì?"

Bất cứ khi nào Zhang Zizhen bày tỏ nỗi đau của người Vũ Hán trên Weibo, một người nào đó đã đến để tranh luận với cô, buộc tội cô đã lan truyền sự hoảng loạn. "Nó dường như đã phá vỡ giấc mơ của ai đó. Nếu tôi không nói ra, liệu những người đó có chết vì điều gì không?" Cô nói. "Họ dường như không phải là bệnh nhân hay người, họ là nguồn gốc của sự hoảng loạn."

"Họ là những người tôi đi qua mỗi ngày, những người xếp hàng mua trà sữa, những người đang mua sắm thực phẩm, và bây giờ, chúng tôi, họ, đã trở thành "nạn nhân thảm họa". Trở thành người đuổi theo chiếc xe tang và khóc và hét lên, làm sao tôi có thể chấp nhận được?" cô nói.

Vào ngày 15 tháng 2, một trận tuyết rơi dày ở Vũ Hán, với những bông tuyết phủ kín những con đường vắng và những chiếc xe không người lái dài. Khi gặp trường hợp này, Li Quin sẽ rất hạnh phúc vì có thể đến Meiyuan để tận hưởng tuyết. Vào ngày này, cô ở nhà để trả lời đường dây trợ giúp, lo lắng rằng cảnh sát và nhân viên đang làm nhiệm vụ quá lạnh, "Đừng để bị cảm lạnh."

Zhang Menglin bình tĩnh lại, và mẹ cô cuối cùng đã phải nhập viện. Cách cô cầu nguyện cho định mệnh của mình là "làm việc thiện", và nhiều tình nguyện viên đã giúp cô. Cô dự định chờ 14 ngày để hoàn thành việc cách ly trước khi đăng ký để giao thức ăn cho người già.

"Họ bắt đầu hiểu rằng những khoảnh khắc của cái chết đe dọa tất cả mọi người..." Tolstoy viết, "Họ cũng bắt đầu hiểu rằng bệnh tật khó có thể tách khỏi đời sống của con người. Ngược lại, nó cũng tạo cơ hội cho con người yêu thương nhau."

Wang Jing luôn mô tả Vũ Hán xinh đẹp như thế nào để an ủi các bệnh nhân qua đường dây nóng. Cô mời người ngoài đến ngắm hoa anh đào của Đại học Vũ Hán sau đại dịch. Cô nói với người dân ở Vũ Hán: Chúng ta hãy gặp nhau trên con đường xanh ở hồ Đông khi hoa mùa xuân nở, và trên Tháp Cầu Vàng.

Tất cả những nhà tư vấn tâm lý đều biết rằng dịch bệnh rồi sẽ chấm dứt, nhưng sự bình yên ở người Vũ Hán không biết khi nào sẽ đến.

Nguyễn Thị Bích Hậu
LIÊN QUAN:
✔️ Một giảng viên ở Vũ Hán chia sẻ kinh nghiệm giúp cả gia đình khỏi bệnh dịch
✔️ Địa ngục trần gian
✔️ Khủng hoảng cục bộ với tâm thế chủ quan!
✔️ Một số bản thánh ca Mùa Chay nghe trong mùa dịch rất “thấm”, đặc biệt ca từ
✔️ Chống corona, đến giờ này đã thấy rõ: “Những ai dám vỗ ngực huênh hoang sẽ trả giá đắt…”
✔️ Thế chiến thứ 3
✔️ Một giảng viên ở Vũ Hán chia sẻ kinh nghiệm giúp cả gia đình khỏi bệnh dịch
✔️ Triệu chứng nhiễm corona qua từng ngày
✔️ Câu chuyện sống chết có số
✔️ Vũ Hán ăn năn: Trung Quốc đã bỏ lỡ thời kỳ quan trọng để khống chế dịch virus corona như thế nào?

Bài về chủ đề Khủng hoảng:
Về đầu trang